Lamborghini Huracán LP 610-4 t

BooksViet.Wap.Sh

[BooksViet.Wap.Sh]wapsite đọc và tải truyện miễn phí cho di động

Thể loại

Chiến Thần - Game Cày Level Hàng Khủng

Chiến Thần - Game Cày Level Hàng Khủng

Game hạng nặng đồ họa khủng. Đánh quái, làm nhiêm vụ, cày level (Hỗ trợ Java/Android)

Hiệp Sĩ Sắt

Tác giả: R.L.Stine

Chương 1

- Thêm một chút màu nữa! - Tôi ra lệnh. Chầm chậm, tôi lùi ra xa chiếc máy chém. Tôi nhìn xuống bức tượng sáp đang quỳ dưới chân máy chém. Hai tay bức tượng bị trói quặt sau lưng. - Quanh đây, chỗ nào cũng rùng rợn. - Tôi nói. - Cậu đây, Mike. - Chú Spellman phun thêm một chút màu giả vào tượng người sáp. Trông thật tuyệt - đúng như trong Bảo tàng Huyền sử. - ú ù! - Carly, em gái tôi, buột ra một tiếng thét chói tai. Từ nãy, nó đã im lặng đến mức tôi gần như quên mất sự tồn tại của nó. Chắc gì đã gặp may hả em? Nó chuẩn bị nhảy xuống từ chỗ ngồi trên hòm xác ướp cũ kỹ. Salem, con mèo to màu đen nhà tôi nhảy khỏi đùi nó với tiếng meo giận dữ. Cùng lúc hai chân Carly chạm đất. - Hai người bọn anh thật thô bạo! - Nó lườm chúng tôi một cái rất Carly! Carly có màu mắt giống tôi. Tóc nó dài đến ngang vai trong khi tóc tôi thường cắt ngắn khi hè đến. Nhưng cũng cùng một loại tóc. Màu đỏ. Chúng tôi thậm chí còn có những vết tàn nhang giống nhau quanh mũi và má hai đứa. Tóc bố tôi cũng màu đỏ. Trong những bức ảnh tôi thường xem, mẹ tôi có mái tóc màu nâu, sợi tóc nhỏ giống tôi.

Tôi chẳng nhớ tý gì về mẹ tôi cả. Bà đã mất khi cả hai đứa tôi còn bé. Bấy lâu nay, tất cả những gì tôi có thể nhận thức là bố, Carly và tôi. Tôi mười hai tuổi, còn Carly mười một. Thực tế, hai anh em tôi cao bằng nhau. Rất nhiều người nghĩ hai đứa là hai anh em sinh đôi. Điều đó khiến tôi bực lắm. Bố tôi an ủi tôi đừng lo. Con gái lớn nhanh hơn con trai. Bố hứa rằng một ngày nào đó tôi sẽ cao hơn nó. Tôi mơ đến ngày đó. - Làm sao anh có thể thấy thích thú mấy cái trò kinh khủng này nhỉ? - Carly nhún vai. - Tất cả chỗ màu giả này. Nó... nó... - Thật phát khiếp! - Bố tôi chạy vào phòng. Tôi dám nói rằng bố lại làm bẩn mấy cái xác ướp rồi. Những đám mạng nhện lớn chăng đầy quần áo ông. Những đám bụi tung ra khỏi mái tóc đỏ của ông. Bố tôi lao vèo tới chỗ cái máy chém. šng kiểm tra nó kỹ từ mọi góc độ. Nụ cười trên mặt ông nở dần ra. - Tác phẩm tuyệt vời! Chú Spellman cười tự hào. Chú làm công việc bảo quản viên một cách rất nghiêm túc. Bố ra hiệu OK với tôi và chú Spellman. - Nhưng có lẽ thêm một chút màu nữa... - šng bổ sung. Bố lấy cái chai nhựa và bóp ra một thứ như chất lỏng màu đỏ quanh cái đầu. Khi xong việc, ông gật đầu: - Tuyệt vời! Giờ trông nó thật rùng rợn. - Đi thôi bố. - Tôi gọi. Carly buột ra một tiếng pha trò. Bố tôi nghiêm mặt nhìn em. - Đừng quên rằng rùng rợn chính là lý do tại sao người ta đến phố Fear. - Hai tay bố tôi dây đầy màu. ông gãi tai và những giọt màu đỏ vấy đầy mặt ông. Thật khiếp! Những vết màu trên người bố trông còn rợn hơn trên người sáp. Và chắc nó sẽ cực kỳ rùng rợn khi được bôi trên người tôi trong lễ Halloween(1). - Điều đó giải thích tại sao Bảo tàng Huyền sử lại có một không hai đến vậy. - Bố liếc nhìn khung cảnh cổ kính xung quanh, mỉm cười. - Bố không thể thất bại được. Lần này không thất bại được. - Bố nói to. - Đây là vụ làm ăn tuyệt vời ở phố Fear. Điều đấy lý giải tại sao chúng ta dọn đến Shadyside trước tiên. Tôi hồi tưởng đến chính cái tối mà bố tôi có ý tưởng vĩ đại chuyển đến đây và mở một bảo tàng. Có quá nhiều thứ rùng rợn và kinh dị xảy ra ở Shadyside đến mức đêm nào thị trấn cũng có mặt trên bản tin. Bố chỉ ra rằng người ta sẽ muốn đến đây và tự tìm hiểu xem những câu chuyện có xảy ra thật hay không.

Điều này làm nơi đây trở thành địa điểm tuyệt vời cho bảo tàng kinh dị. - Họ có thể tìm thấy ở đâu những con ma chơi trò trốn tìm. - Bố hỏi, hồi tưởng lại cái cảnh gặp ma mới đây. - Và đừng quên cái cảnh ngôi nhà cây bị ma ám trong rừng. - Chú Spellman bổ sung. Bố thở dài. - Làm sao tôi quên chuyện đó được? (1) Halloween: Lễ hội hóa trang thành ma quỉ, những con thú, vật rùng rợn ở Mỹ. Còn được gọi là Lễ Hội Ma. Tôi biết chú Spellman muốn bày tỏ sự ủng hộ. Nhưng gợi bố tôi nhớ lại chuyện Dylan bạn của tôi và ngôi nhà cây chỉ làm bố tôi buồn thêm. Bố tôi đã không có cơ hội gặp dù chỉ một con ma và ông vẫn đang cầu mong được gặp. - Tất cả những gì chúng ta cần làm là thứ gì đó thật đặc biệt mà mọi người... chậc, muốn xem chết đi được. - šng cười khúc khích với ý hài hước của mình. - Và mọi người sẽ đến. Và Bảo tàng Huyền sử sẽ thành công rực rỡ. - Bố nói cứ như là người ngoài hành tinh đặt bãi đỗ ở sân sau nhà ông Conway ấy bố? - Carly hét lên. Nó không đợi bố kịp trả lời, lại hét lên tiếp. - Hay là những vật, thứ quái đản mà bố đã mua? Xem nào - có con lạc đà hai đầu và cái bắp ngô ngu ngốc ấy. Bố không thể nói với con đấy là con dê với cái sừng bằng bìa giấy gắn chặt lên đầu nó chứ? Bố co rúm lại. - Bố suýt quên cái đó. - ông thú nhận. - Chà, bố cứ tưởng rằng nó là thật. Mọi người đều nghĩ vậy. Trông nó như thật chứ đúng không Mike? - Con thấy nó rất thật. - Tôi đồng ý. Carly làm bộ mặt thật xấu xí với tôi. Tôi gọi nó là con mặt chuột. Đấy là trò mà nó có thể làm tốt nhất. Nhưng tôi làm vẻ mặt thế còn giỏi hơn nó. - Con nghĩ bảo tàng mình sẽ rất tuyệt. - Tôi nói. - Tất cả lũ bạn của con đều nói chỗ này thật rùng rợn. - Thâ...ậ..t rùng rợn... - Carly nhại tôi bằng một giọng the thé. - Toàn những thứ vớ vẩn. - Nó lẩm bẩm. Tôi nhìn nó lom lom. Trước khi tôi có thể trả lời, nó lại quay sang bố tôi lần nữa. - Nào, bố. Có đứa trẻ bình thường nào lại muốn sống ở một nơi có xác ướp trong phòng ngủ, quan tài trong phòng ăn, máy ném đá và gươm trong bếp không? - Nó phàn nàn. - Thế em có biết một đứa trẻ bình thường là như thế nào không, Carly? - Tôi hỏi. Carly nói chẳng đúng tí nào. Chà, không chính xác cho lắm. Tất cả những thứ trên đã ở nơi mà đã từng là phòng khách, phòng ăn và bếp. Đó là trước khi bố biến tầng một của ngôi nhà to cũ kỹ này thành viện bảo tàng. Chúng tôi sống ở lầu trên. Phòng ngủ, phòng ăn và bếp trên đó chứa đầy những đồ lẽ ra của dưới này. - Thôi được rồi, hai con. - Bố bước xen vào giữa hai đứa chúng tôi. - Không còn thời gian để cãi nhau nữa đâu. Chỉ còn hai tuần ngắn ngủi nữa là đến lễ Halloween. Và Shadyside sẽ tràn đầy khách du lịch. Chúng ta đã sẵn sàng chờ đón họ. Chúng ta chưa có nhiều khách lắm.

Nhưng lễ hội Halloween sẽ là thời điểm tuyệt vời để cải thiện công việc kinh doanh của chúng ta. - Đằng sau đôi mắt kính gọng đen, mắt bố ánh lên vẻ nghiêm túc. Tôi biết cái nhìn đó có ý gì. šng đang lo lắng. - Họ sẽ đến. - šng nói tiếp rất khẽ. - Nếu không bố sẽ phải đóng cửa. Tôi biết cái ý tưởng đóng cửa bảo tàng làm bố buồn. Nó cũng làm cả tôi và chú Spellman buồn. Bảo tàng Huyền sử là nơi độc nhất vô nhị trong các bảo tàng. Nơi mà mọi người có thể nhìn thấy tất cả những thứ rùng rợn và ghê gớm nhất. Những người sáp núp trong cung điện Sáp. Những dụng cụ hành hình, tra tấn treo trên cổng sau. Hàng đống vũ khí dữ tợn thời trung cổ trang trí sảnh trước. Không có nơi nào như thế trên thế giới cả. - Đừng lo, bố. - Tôi an ủi. - Mọi người sẽ xếp hàng rồng rắn ngoài phố khi đợt hàng triển lãm đặc biệt từ Anh đến. Bố lộ vẻ vui mừng đầy hy vọng. - Đúng thế! Bác Basil đã gửi cách đây một tuần rồi. Nó sẽ tới đây bất cứ lúc nào. Bố không thể đợi được nữa. Hãy nghĩ xem chúng ta may mắn làm sao! Sở hữu một bộ giáp sắt của riêng chúng ta! Tôi cũng không thể đợi thêm được nữa. Tôi phát điên lên khi nghĩ về những hiệp sĩ trong bộ giáp sắt. Đấy cũng là một lý do tại sao chú Spellman và tôi là những người bạn tốt của nhau như vậy. Chú ấy khó có thể ngừng nói về chúng. Chú Spellman làm bảo tàng viên cho bảo tàng này từ khi nó mới mở. Từ đó tới nay chúng tôi thực sự thân nhau. Tôi không thể đoán nổi tuổi thật của chú ấy, nhưng trông chú ấy còn già hơn cả bố. Chú ấy cao và gầy với mái tóc trắng và bộ ria mép cũng trắng và bù xù. Đôi mắt xanh lơ của chú thường sáng lên mỗi khi chú nói về chủ đề mà chú ưa thích. Ví dụ như máy chém và xác ướp được sản xuất và tạo ra như thế nào. Chú biết tất cả những thứ thật sự quan trọng kiểu như thế. Quan trọng hơn cả chú biết hết về các hiệp sĩ, những thanh gươm, những tòa lâu đài và lũ rồng. Chúng tôi nói chuyện hàng giờ về các hiệp sĩ. Chú ấy dạy tôi tên tất cả các loại vũ khí - và các quy tắc hành xử thượng võ. Quy tắc tinh thần thượng võ dạy các hiệp sĩ phải cư xử như thế nào. Phải chiến đấu công bằng như thế nào. Làm thế nào để trở thành một hiệp sĩ dũng cảm. Chú Spellman bước qua chỗ tôi và cười. - Đừng quên, - chú nhắc chúng tôi, - trong thư, Basil nói sẽ gửi kèm một thứ gì đó rất đặc biệt dành riêng cho Mike. Carly thì chẳng cần phải nhắc làm gì. Bác Basil chẳng gửi cho nó món quà nào. Mặt nó trông nhăn nhúm. Y như hồi chúng tôi xem đứa nào ăn hết quả chanh trước. Carly nhắc: - Mấy người không quên những gì bác Basil nói tiếp đấy chứ?

Có một bộ giáp sắt bị ma ám! - Quả tình bố hy vọng thế. Đấy là điều tuyệt vời nhất, Carly. - Bố lau những vệt màu trên tay bằng chiếc giẻ cũ. - Nếu nó bị ma ám, chúng ta sẽ ngồi trên núi vàng! Một cơn rùng mình gợn dọc sống lưng tôi. Cảm giác hồi hộp đó thường đến với tôi mỗi khi tôi ở trong trạng thái chờ đợi cái gì đó thật là kích động. Sinh nhật tôi chẳng hạn. Hay ngày cuối cùng của năm học. Hay là khi tôi cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc này tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy rất phấn khích. Hừm, chính thế. Điều đó lý giải tại sao tôi cảm thấy rợn rợn trong lòng. Giống như là tôi vừa nuốt chửng một con bọ sống nào đó. - šng Conway? - Có ai đó gọi ở cổng trước. Giọng người đó nghe có vẻ căng thẳng. Đã có rất nhiều người đưa bưu tín và sửa chữa vật dụng gia đình có vẻ đó khi đến Bảo tàng Huyền sử. - Công ty vận chuyển và lưu trữ Stanley đây. Có món hàng gửi cho ông! Tất cả chúng tôi đều ào ra cửa trước. Đập vào mắt tôi là một chiếc xe hòm khổng lồ đậu trước cổng nhà chúng tôi. Hai nhân viên bưu điện đang kéo từ thùng sau xe một chiếc thùng khổng lồ. Tôi đứng sững ngay giữa cổng. Carly đâm sầm vào lưng tôi. Nó cố nhìn qua vai tôi xem chuyện gì đang diễn ra. Cái thùng gỗ khối chữ nhật dài. Gỗ thùng sẫm màu, thô ráp trông rất cổ và có nhiều mắt. Một vài tấm ván đã bị cong vênh và gãy. Tôi thấy những cái dấu trông rất lạ khắp nơi trên thùng. Loại mực in trông rất kỳ dị với kiểu chữ lạ xoắn vào nhau làm tôi rất khó đọc. Nhưng có một cái dấu tôi đọc được đó là chữ dễ vỡ in bằng mực đỏ. Mấy nhân viên cố lật cái thùng đứng lên. Nó còn cao hơn cả họ. Bố và chú Spellman bước xung quanh. Tôi cũng lò dò theo họ. Carly đi theo tôi. Hai anh nhân viên thở ụt ịt khi họ nhấc cái thùng lên vai. Từ chỗ tôi đứng nhìn lên, trông nó to hơn bao giờ hết. - Đấy là bộ giáp sắt phải không? - Tôi hỏi. Tôi cố nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các tấm ván gỗ, nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì. Tôi hết nhổm lên lại nhòm xuống. Vô tác dụng. Bố chẳng trả lời. Nhưng tôi biết câu trả lời qua nụ cười trên khuôn mặt bố. - Nào, cẩn thận. Đừng vội. Nhẹ nhàng thôi, hầy. - Bố chỉ đạo họ. - Mang qua cổng trước. Chúng tôi sẽ kéo nó vào từ chỗ đó. Carly, đứng lui ra. Mike, con cẩn thận chút. Đừng đứng gần ghế. Con sẽ... Từ cuối cùng của bố vụt biến thành một âm thanh tắc nghẹn khi một thứ gì đó trượt ra khỏi cái thùng. Nó phản chiếu ánh nắng mặt trời. Một lưỡi rìu khổng lồ. Một lưỡi rìu chiến của hiệp sĩ. Và nó lao thẳng đến chỗ tôi. Lưỡi rìu loang loáng quay trong không khí. Cứ như là có một cánh tay vô hình đang sử dụng nó vậy. Cái lưỡi bổ xuống. Tôi hét lên và nhảy vọt ra. Nhưng không kịp...

Chương 2

Chân con! Chân con! Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi cảm thấy như mình vừa bị ném mạnh một cú. Tôi thử nhấc chân. Tôi nhúc nhắc ngón chân. Ngón chân tôi? Tôi cố bắt mình nhìn xuống. Lưỡi rìu bổ ngập vào trong đất. Một bên tôi thấy miếng cao su trắng phần đầu ngón của đôi giày tôi. Phía bên kia, tôi thấy toàn bộ phần còn lại của bàn chân tôi. - Này, xem này. - Tôi kéo chân ra xa cái rìu. Tôi chọc ngón chân qua cái lỗ vừa thủng trên giày và ngó ngoáy ngón chân. Chúng vẫn còn. Cả năm ngón. Bố tôi thở dài. Tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tôi cười với ông. - Chỉ trúng miếng cao su trên giày của con thôi. Ngón chân của con không sao bố ạ. Lưỡi rìu chiến đã xén gọn phần mũi giày của tôi nhưng tôi đã kịp rụt chân lại. Thật hú vía cho tôi. - Con phải cẩn thận hơn, Mike. - Bố vỗ vào lưng tôi thân thiện. Đấy là cách bố thường làm khi bố lo lắng mà không muốn tôi biết điều đó. - Sao con không vào trong nhà và thay giày đi. Tôi không muốn vào. Tôi không muốn bỏ lỡ giây phút cực kỳ phấn khích này. Trước khi tôi bắt đầu tập trung lại, chú Spellman đặt một tay lên vai tôi. - Nào, - chú nói. - Lao vào nhà đi thôi. Đó là tất cả những gì tôi cần nghe. Tôi rảo bước chạy lên nhà. Bất chợt tôi thấy dòng chữ bảo tàng Huyền sử viết bằng chữ màu đỏ ma quái trên nền đen trên cửa.

Tôi xô cửa trước và dừng bên cánh phải ngay lối lên cầu thang. Tôi không cần phải chạy lên. Đôi giày cũ của tôi nằm trên bậc thang dưới cùng. ở ngay nơi mà chẳng bao giờ tôi định để đó cả. Chú Spellman chạy vào nhà thổi phù phù như kéo bễ. Tôi đã kịp cởi đôi giày bị rìu chặt ra. Đeo ngay đôi giày mới vào. - Chậm như sên! Tôi luôn nói với chú Spellman như thế khi tôi thắng chú ấy trong một cuộc đua nào đó. Thường chú chỉ cười xòa. Lần này thì không. Tôi không nghĩ là chú ấy có thèm nghe tôi không. Trông chú Spellman cực kỳ phấn khích. Đôi mắt xanh của chú sáng lên lạ thường. Nụ cười làm mớ ria trắng bù xù của chú xoắn lại với nhau. Chú ngồi phịch xuống bậc cầu thang cạnh tôi. - Cháu có nhìn thấy cái gì kia không? - Chú hỏi. Chú ấy liếc ra cửa trước. Qua cánh cửa chính đang mở toang, chúng tôi thấy Stanley và mấy nhân viên khác đang tiến lên cầu thang cùng với chiếc thùng. - Cháu có đọc nhãn hàng trên thùng không? - ồ không ạ. -

Tôi trả lời chú Spellman. - Cháu không đọc! - Chú kêu lên vẻ không tin. - Để cháu nghĩ xem đã. Hơi khó đọc nhãn hàng khi bị một cái rìu chiến to như thế suýt bửa làm đôi. - Đồng ý, đồng ý. Những cái nhãn trên thùng ghi rằng bộ giáp sắt được chở từ lâu đài Dreadbury (khiếp đảm). - Chú Spellman đan tay vào nhau. - Nó còn xịn hơn thứ chú mong đợi nữa, Mike. Xịn hơn nhiều. - Thế ạ? - Nếu chú nhớ không sai... - Vẻ suy nghĩ rất lung, chú Spellman nhắm nghiền cả hai mắt. - ừ. Đúng rồi. Chính nó! - Chú nhón chân lên. - Lâu đài Dreadbury là nhà của ngài Thomas Barlayne! Chú ấy nói cái tên cứ như nó có ý nghĩa gì đó với tôi. Chả có nghĩa gì cả. Chú Spellman lắc đầu. - Cháu không nhớ câu chuyện về ngài Thomas Barlayne à? Ngài Thomas là một hiệp sĩ ma quỉ. Một hiệp sĩ tội lỗi. Có người nói ông ta là hiệp sĩ tội lỗi nhất trong số các hiệp sĩ. Cuối cùng một thầy phù thủy quyền năng đã áp thần chú lên ngài Thomas. šng ấy đã nhốt ngài hiệp sĩ tội lỗi trong bộ giáp sắt mãi mãi. Tôi đứng vọt dậy. - Nhưng điều đó quá hay, đúng không chú? Đó chính là thứ mà bố cần. Một bộ giáp sắt bị ma ám cho bảo tàng. - Đúng, đó là thứ bố cháu muốn. - Một chút phấn khích biến mất khỏi đôi mắt chú Spellman. Giọng chú trầm hẳn xuống. - Chú chỉ băn khoăn liệu bố cháu có biết toàn bộ phần sau của câu chuyện không. Chú ấy hình như đang tự nói với chính mình, nhưng tôi đã kịp chú ý. Tôi chộp lấy tay áo chú Spellman và kéo. -

Phần sau câu chuyện là gì ạ? Chú Spellman cười. - ồ, không nhiều lắm. - Chú trả lời - Đấy là một câu chuyện cũ ngu ngốc. Theo truyền thuyết, bất cứ ai sở hữu bộ giáp của ngài Thomas sẽ bị nguyền rủa. šng ta mang tới những chuyện không may và những điều tồi tệ! - Tồi tệ? - Từ đó buột ra khỏi miệng tôi. Rủi ro, tôi có thể tưởng tượng ra. Tôi mường tượng ra cảnh tôi bị điểm 1 môn toán thậm chí ngay cả khi tôi đã học bài. Tôi tưởng tượng ra cảnh thằng Pete bạn tôi nói cho cả thế giới này biết chuyện tôi đã mê Sara Medlow. Và tôi cũng tưởng tượng ra cảnh tôi là anh của Carly. Tất cả những cái đó đều là chuyện không may. Nhưng còn tồi tệ? - Nhưng nếu truyền thuyết là đúng thì nó sẽ càng tuyệt cho bảo tàng chớ sao? Chú Spellman nhìn xuống tôi. Đôi mắt chú nhấp nháy. Bộ ria xoắn lại với nhau. - Có lẽ sẽ không tuyệt vời với chúng ta đâu. - Chú cúi thấp xuống để nhìn thẳng vào mắt tôi. - Chú sẽ nói cho biết điều gì xảy ra, Mike. Giữ bí mật của chúng ta nhé, OK? Làm bố cháu lo lắng thêm chẳng ích gì. Và chúng ta cũng không muốn làm Carly sợ. Nếu bộ giáp bị ma ám... Chú ấy đứng thẳng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. - Cháu nói gì nếu chúng ta chơi trò thám tử? - ý chú là chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra điều đó? Chú Spellman gật đầu. - Tuyệt cú mèo! Chú xòe năm ngón tay đập vào tay tôi. Tôi bảo chú: - Đừng lo chú Spellman, cháu sẽ theo dõi giùm chú. - Còn chú, - Chú Spellman xoa tóc tôi: - Sẽ theo dõi giùm cháu. - Thỏa thuận thế nhé! Chúng tôi cùng bước ra ngoài cổng. Cả hai cùng cười về thỏa thuận bí mật giữa chúng tôi. Tôi thấy mấy nhân viên chuyển bưu kiện đã lên xe tải của họ. Và tôi thấy cái thùng nằm chình ình bên cạnh tôi. Bố không bỏ lỡ tý thời gian nào. Bố cầm thanh xà beng cúi thấp xuống cạnh chiếc thùng. šng luồn đầu xà beng vào nắp thùng và đẩy mạnh. Tôi nghe thấy tiếng kêu cót két khi những chiếc đinh đóng nắp thùng đang bị kéo dần ra. Trong lúc bố bẩy xà beng, chú Spellman nắm lấy rìa nắp đậy và kéo mạnh. Carly đứng một bên. Nó giả vờ là không quan tâm lắm. Nhưng tôi để ý thấy nó đang cắn môi dưới. Thói quen khi nó cảm thấy căng thẳng. Còn tôi cứ lượn đi lượn lại thành vòng tròn xung quanh cái thùng. Tôi bị phấn khích đến nỗi không thể đứng yên được. Cuối cùng bố và chú Spellman cũng đã nhấc được nắp thùng lên. Tôi phóng tới trước. Nín thở. Carly đứng ngay cạnh tôi. Cả hai cùng dướn lên và nhìn vào trong. Tất cả những gì mà tôi nhìn thấy là hàng chồng hàng đống giấy, báo vớ vẩn, cũ rách. - Đây là giấy. - Carly có vẻ rất thất vọng như tôi vậy. Bố cười. - Không chỉ có giấy đâu Carly. - šng nói. - Tiếp tục đi. Cho tay vào trong và tìm xem cái gì ở trong đó. - Con á? - Carly nói nghèn nghẹn. - Con sợ hả? - Bố hỏi. - Không đời nào. - Nó trả lời. Tôi có thể nói là nó đang sợ một cách ngốc nghếch. Nhưng lại cố làm ra vẻ lì, bình tĩnh. Cái thùng dài chợt làm tôi nhớ đến chiếc quan tài. Tôi băn khoăn tự hỏi không hiểu Carly có liên tưởng như vậy không. Miệng mím chặt, nó xắn tay áo len màu xanh lên. Thọc tay vào trong thùng. Tay Carly ngập sâu vào núi giấy vụn. Đống giấy sột soạt trong lúc nó quờ quạng cố tìm cái gì đặc rắn. Tôi ngó thấy nó dướn lên và thọc tay vào sâu hơn nữa. - Em nghĩ là em thấy cái gì đó. - Nó bảo chúng tôi. Và bỗng nó hét lên. - Nó bắt được em! Nó chộp tay con! Cứu với! Tôi quan sát Carly cố gắng kéo tay ra khỏi thùng. Nhưng, một cái gì đó - ai đó - vừa chộp chặt lấy tay em tôi. Và nó không thả ra.

Chương 3

Carly cố kéo tay ra. Mặt nó bắt đầu đỏ dựng lên. Bố và chú Spellman vội vàng bới. Giấy vụn bay tứ tung mọi hướng. - Gượm nào con gái yêu. - Bố trấn an. - Nhanh lên bố! Con đang bị tóm đây này. - Carly hét lên. Em tôi bối rối không tự chủ mình được nữa. Lúc này tôi cảm thấy thương nó. Bố nhấc tay nó lên. Những ngón tay của một bàn tay sắt đang xiết xung quanh cổ tay Carly. - Chà, mọi người hãy xem này. - Bố nói. Bố cười. Bàn tay sắt gắn với một cánh tay sắt dài. - Cái còng tay con đây rồi. - Bố nói. - Để nguyên. Bố sẽ gỡ ra cho con ngay đây. - šng gỡ những ngón tay sắt ra từng ngón, từng ngón một. Carly chộp lấy cổ tay. Bàn tay sắt và cánh tay rơi trở lại vào thùng đánh uỳnh một cái. - Bộ giáp sắt ngu xuẩn. - Carly hầm hừ. Nó nhìn xuống cổ tay, xoa xoa bóp bóp. Tôi nhìn xéo qua vai liếc chú Spellman. Tôi đưa mắt nhìn chú. Chú ấy cũng đưa mắt nhìn tôi. Bố thò tay vào thùng và lấy ra một bộ phận khác. - Giờ nhìn cái này xem. - šng nói. Vừa mỉm cười, ông vừa giơ lên chiếc mặt nạ. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời sắp lặn chiếu vào mặt nạ thép, phản chiếu ra thứ ánh sáng đỏ. Nóng. Rừng rực. Miệng tôi trễ xuống, há ra. Thậm chí tôi không nhận ra là mình đã nín thở cho đến khi thở hắt ra. Quá rợn. Bố đưa cái mặt nạ cho tôi. Chỉ nhìn thôi thì không thể bì với cảm giác sờ vào nó được. Tôi vuốt dọc theo chiếc mặt nạ. Nó nặng hơn tôi tưởng. Và không lạnh. Không giống cảm giác khi sờ vào sắt thép. Nó âm ấm. Như là vừa có ai đeo nó mới gỡ ra vậy. Một cảm giác rờn rợn chạy ngược sống lưng tôi. Tôi đặt chiếc mũ vào giữa hai tay. Bố kéo ra một chiếc ống sắt bảo vệ cẳng chân đặt trên bàn. Tiếp theo là một miếng sắt bảo vệ bàn chân. Đôi mắt ông sáng lên. šng sục tay vào đống giấy vụn để lấy ra một bộ phận khác của giáp sắt. - Nó đây rồi! Cơ hội giàu có và nổi tiếng của chúng ta đây rồi. Đây sẽ là cuộc triển lãm hay nhất, rùng rợn nhất mà người ta từng thấy. ở phố Fear hay bất cứ nơi nào khác. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ đến để xem... Những lời của bố vụt tắt. Bố nhíu mày. šng tiếp tục quờ tay xung quanh đống giấy vụn. šng đang cố tìm thứ gì đó ở đáy thùng. - Cái gì thế này? - Bố kéo tay ra. šng kéo ra thứ gì đó sáng và óng ánh. Cái vật tròn tròn kỳ dị đó đính vào một chuỗi dây vàng. Trông nó giống như một viên cẩm thạch lớn, nhưng kỳ dị hơn bất cứ viên đá quý nào tôi từng biết. Bên trong viên cẩm thạch, những làn khói xanh bốc ra cuộn xoắn vào nhau. Màu xanh thẫm. Xanh nhạt. Những tia sáng bạc nhấp nháy chậm rãi lượn vòng trong đám khói, như những ngôi sao băng nhỏ li ti vậy. Tôi nín thở khi nhìn thấy điều kỳ lạ đó. Carly cũng nín thở. Chú Spellman cũng vậy. Tôi thở hắt ra trước. - Chậm hơn cả sên! - Tôi cười họ, viên cẩm thạch đã nằm trong tay tôi. - Đây chắc hẳn là món quà ngạc nhiên đặc biệt của bác Basil gửi cho con! - Tôi choàng cái dây chuyền vào cổ trong khi chưa ai kịp chạm vào nó. Tôi nhìn chiếc mặt đá lủng lẳng trên chiếc áo phông nền trắng. - Hì, trông nó thật rùng rợn phải không? Bố đồng ý. Carly cũng vậy.

Giọng nó nghe có vẻ ghen tỵ. Điều đó làm tôi càng thích viên đá hơn. - Trông nó cực kỳ ma quái. - Chú Spellman bước tới trước. Chú vừa nói vừa nhìn vào miếng đá. - Vâng, trông nó thế thật, phải không chú? - Tôi gật đầu. Một viên cẩm thạch ma quái. Đây là thứ tuyệt vời nhất mà tôi có kể từ khi bố đưa hai đứa đến New York mua cái xác ướp mới. Tất cả chúng tôi dõi theo bố gỡ cái thùng ra. Chúng tôi tập hợp các bộ phận áo giáp lại và mang đặt ở phòng lớn trước nhà. Chú Spellman và tôi đưa cho bố các mảnh của bộ giáp. Từng miếng từng miếng một, ông ráp lại ngài Thomas. Carly đứng bên cạnh ôm chú chó Salem trong tay. Tôi có thể nói rằng nó không muốn sờ vào bộ giáp. Khi bố hoàn thành việc ráp nối, tất cả chúng tôi lùi lại để nhìn rõ hơn. Bộ giáp của ngài Thomas có lẽ rất vừa với ông thầy dạy thể dục mà tôi quý mến, thầy Hulk Hooligan. Đôi vai rộng khoảng một mét. Chân tròn và rắn chắc. Chúng làm tôi liên tưởng đến những thân cây nhỏ. Có lẽ ba thằng tôi vẫn chui vừa cái khoang ngực đó, không có vấn đề gì. Tôi nhớ lại tất cả những câu chuyện trong các cuốn sách về các tòa lâu đài và các hiệp sĩ. - Sợ đấy! - Tôi buột miệng nói sau tiếng thở dài. - Trông ông ta đáng sợ, đúng không? - Chú Spellman vỗ vào lưng tôi. Bố cười. - Bây giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là chờ đợi. Nếu chúng ta may mắn, cái đống sắt cũ này bị ma ám thật. Và nó sẽ làm khách hàng đổ xô đến đây! Chuông điện thoại kêu và bố chạy đi trả lời. Chú Spellman cũng vội đi. Chú ấy bảo có vài việc phải làm với những đồ bảo tàng bằng sáp dưới nhà. Khi họ đã đi cả, Carly bỗng đứng sát lại gần tôi. - Anh nghĩ gì Mikey? - Nó luôn gọi tôi là Mikey mỗi khi nó muốn trêu chọc tôi. - Có phải anh sợ bộ giáp bị ma ám không? - Điều duy nhất làm anh sợ là cái bộ mặt xấu xí của em! - Tôi giơ nắm đấm đầy hàm ý. Sau đó biến khỏi phòng sảnh và phi lên lầu. Hôm nay, tới lượt tôi nấu bữa tối. Tôi biết chính xác mình sẽ phải làm món gì - mì macaroni và pho mát, món ăn mà Carly căm ghét hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Hôm nay cũng là phiên Carly rửa bát. Tôi dám chắc rằng tôi sẽ nấu món mì và pho mát hơi lâu. Nên sau bữa tối, nó sẽ phải nạo cháy ở đáy chảo. Và trong lúc nó vừa làm vừa lầm bầm, tôi chạy về phòng của mình. Tôi còn có một bài tập đề án của trường về loài gấu bắc cực. Tôi phải đọc báo cáo trước lớp vào sáng mai. Trong khi đó, vào 9 giờ tối, tivi sẽ chiếu Nhà hát Tiếng sấm, chương trình ưa thích của tôi. Tôi làm bài về nhà và chẳng có cơ hội xem Nhà hát Tiếng sấm. Hôm nay quả là một ngày dài. Tôi mệt lử. Đánh răng tối xong, tôi mặc bộ đồ ngủ vào và lăn ra giường. Tôi vẫn giữ viên cẩm thạch. Tôi thảy mặt đá ra giường, giơ nó lên trước mặt. Tôi quan sát những lọn khói uốn lượn dưới ánh trăng xuyên qua tấm kính mở ở cửa sổ. Tôi có cảm giác là lạ rằng những làn khói kia ẩn giấu điều gì đó. Điều gì đó thật giá trị.

Tôi cố quan sát gần hơn. Nhưng càng nhìn gần tôi càng thấy màu sắc cuộn xoắn vào nhau. Tôi ngủ thiếp đi trước khi tôi kịp thấy cái muốn tìm. Thụp. Thụp. Tôi đang mơ cái gì đó. Tôi không thể nhớ rõ được. Tôi nhớ láng máng rằng mình phải làm việc gì đó với lũ gấu bắc cực. Và những viên cẩm thạch. Những hiệp sĩ với bộ giáp sáng loáng. Thụp. Thụp. Lại tiếng động đó vang lên. Tôi mở choàng mắt, dỏng tai. Thụp. Thụp. Rõ ràng không phải tôi đang mơ. Tôi ngồi dậy và nín thở. Thụp. Thụp. Tiếng động phát ra từ dưới nhà. Thụp. Thụp. Tôi quăng chân ra một bên giường ngồi nghiêng đầu lắng tai nghe. Thụp. Thụp. Tôi không thể đoán ra vật nào ở trong bảo tàng có thể tạo ra tiếng động như thế. ít ra là từ trước đến tối hôm nay. Thụp. Thụp. Tôi đứng hẳn dậy. Chân tôi hơi run. Chỉ có một thứ có thể tạo ra tiếng động đó. Bộ áo giáp. Thụp. Thụp. Tôi nín thở và chạy xuống cầu thang. Phòng bảo tàng - bếp nằm ngay ở dưới phòng tôi. Càng xuống gần tiếng động nghe càng to hơn. Thụp. Thụp. Tôi liếc xuống viên cẩm thạch của tôi. Vòng khói cuộn xoáy theo nhịp tiếng động phát ra. Thụp. Thụp. Tôi băng ngang qua phòng theo hướng có tiếng động. Tới cửa bếp, tôi dừng phắt lại. Tôi hít thở một hơi thật mạnh như tôi thường làm mỗi khi thầy Sirk bắt chúng tôi chạy thêm vòng ở lớp thể dục. Đúng rồi! - Cơ hội để tôi bắt gặp con ma đang hoạt động. Cơ hội để tôi chứng minh rằng bộ áo giáp thực sự bị ma ám. Thụp. Thụp. Tôi hít một hơi thật sâu. Đẩy tung cánh cửa bếp. Thụp. Thụp. Tôi bước vài bước run rẩy vào bên trong. Thụp. Thụp. Tôi căng mắt nhìn vào trong bóng tối. Và tôi thấy nó. Thật là đáng ghét chưa? Không thể ngăn được. Tôi thét lên.

tải về miễn phí để đọc tiếp Hiệp Sĩ Sắt
Mobile tải về:JAR( phần kết)
TRANG CHỦ BOOK VIỆT|Trang chủ truyencapnhat.sextgem.com

Wapsite thuộc hệ thống Wapnhipsong.net